5 giờ sáng, vợ tôi trở về nhà bất ngờ với đôi mắt sưng húp và trang phục xộc xệch.
Chào chị Ng.K, tôi là Trần Văn Hướng, 34 tuổi. Câu chuyện của chị khiến tôi nhớ đến chuyện buồn của gia đình tôi cách đây 4 năm. Tôi muốn chia sẻ để chị nhận ra rằng cả chị và chồng đều sai và đang hành hạ nhau. Tôi tự hào mình tỉnh táo hơn chồng chị, và vợ tôi tin tưởng tôi hơn. Vợ tôi và tôi là bạn học từ cấp 2, cô ấy học giỏi và làm việc ở cơ quan nhà nước, trong khi tôi học kém và sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi buôn. Sau vài năm, tôi mở cửa hàng ở Hà Nội và gặp lại vợ trong đám cưới một người bạn. Chúng tôi cưới sau 2 năm yêu nhau. Vợ tôi không hoàn hảo, thẳng tính và nóng tính, thường hay kêu ca khi làm việc nhà.
Sau khi kết hôn, vợ tôi rời bỏ công việc nhà nước để làm cho một công ty nước ngoài và nhanh chóng thăng tiến lên chức giám đốc phòng kế hoạch khi mới 30 tuổi. Mặc dù tôi rất vui cho cô ấy, nhưng công việc khiến cô ấy bận rộn hơn, thường xuyên đi sớm về khuya. Sáu tháng sau khi lên chức, cô phải đi công tác với phó tổng giám đốc. Ngày hôm đó, cô về nhà lúc 5 giờ sáng, mắt sưng húp, quần áo xộc xệch, khiến tôi hoảng hốt khi thấy cô như vậy.
Vợ tôi ngồi khóc ở phòng khách, nói đã nghỉ việc. Tôi tưởng do áp lực công việc nên động viên cô ấy ở nhà một thời gian. Sau khi nín khóc, vợ tôi kể hôm nay cô ký hợp đồng thành công, nhưng sau bữa tiệc, sếp gõ cửa, yêu cầu thảo luận. Cô mở cửa và bị khống chế bởi sếp. Dù phản ứng dữ dội, cô không thể chống lại và chỉ khi hét lên, gã mới buông ra. Hắn ép cô giữ kín chuyện và hứa cất nhắc. Quá hoảng loạn, cô vội vàng ra sân bay và trở về nhà chỉ sau 5 tiếng.
Nghe vợ kể trong tiếng nấc, tôi vô cùng tức giận và đã đập phá đồ đạc trong nhà. Cảm giác không thể chịu đựng khi nghĩ đến việc vợ bị làm nhục khiến tôi muốn xông đến gặp gã đàn ông đó. Trong cơn điên loạn, tôi chửi mắng vợ, trong khi cô ấy khóc lóc không dám ngăn cản. Sáng hôm sau, tôi gọi mẹ sang trông cháu, nhưng bà lại nghĩ chúng tôi có mâu thuẫn, phải đuổi bà đi thì bà mới chịu bế cháu sang nhà bên. Vợ tôi mệt mỏi lả đi, nhìn cô ấy với khuôn mặt và đôi tay tím bầm, tôi thấy thương xót, nhận ra nỗi đau của cô ấy còn lớn hơn nỗi đau của mình. Hai ngày sau, chúng tôi không nói với nhau câu nào, vợ tôi trở nên lầm lì, không chịu ra ngoài hay làm gì cả.
Vợ tôi từng năng động nhưng giờ trở nên ít nói và chậm chạp sau cú sốc lớn. Tôi không vượt qua được nên chỉ làm ngơ, còn uống rượu để quên. Tôi quyết định tha thứ cho vợ vì biết đó không phải lỗi của cô ấy. Sau 3 ngày theo dõi, tôi bắt gặp gã đàn ông kia và lao vào đánh hắn. Hắn đòi báo công an nhưng tôi thách thức kiện hắn tội làm nhục vợ tôi. Hắn nói vợ tôi quyến rũ hắn, khiến tôi càng giận dữ, mặc dù tôi biết cô ấy không phải như vậy. Vợ tôi sụt cân nhanh chóng, trông rất hốc hác. Mẹ tôi thấy vậy đã khuyên tôi đưa vợ đi khám. Lúc này tôi nhận ra nếu không thay đổi, vợ tôi sẽ không thể hồi phục.
Tôi đã tha thứ cho cô ấy vì biết đó không phải lỗi của cô. Cô chỉ tin nhầm người. Tôi không còn trách móc hay lạnh nhạt với vợ nữa. Hôm đó, tôi nấu cơm và khuyên cô ăn uống để nghỉ ngơi sau 2 tháng. Dù vợ thường khóc nhưng vẫn cố gắng ăn. Đến nay, đã 4 năm trôi qua, nhưng sự việc vẫn là một vết thương trong lòng cả hai. Chúng tôi đều tránh nhắc đến chuyện đó, và vợ tôi hiện đang quản lý cửa hàng.



Source: https://afamily.vn/5-gio-sang-vo-toi-bat-ngo-tro-ve-nha-voi-doi-mat-sung-hup-quan-ao-xoc-xech-8604.chn